Phan_2
Chương 3
Vạn Tùng Đào chính thức nhận chức vào ngày đó, Hứa Huyễn vừa hưng phấn vừa khẩn trương, cô muốn biết anh còn nhớ hay không hơn một tháng trước chính là buổi tối kia, anh đã từng cùng một cô gái đi chung xe.
Mà cô gái kia, chính là cô.
Đáng tiếc sự thật có chút để cho cô thất vọng, anh đối với mỗi một vị đồng nghiệp đều mỉm cười bắt tay, đến chỗ cô thì nụ cười không thay đổi chút nào, hào phóng khéo léo, tao nhã lễ độ, không có gia tăng bất kỳ ngạc nhiên hay thân thiết nào.
Thượng hạ cấp gặp mặt lẫn nhau, giới thiệu nhau một phen, sau đó liền bổ nhào công việc. Cái này tiết tấu cùng hiệu suất cũng làm người ta sợ, đã không có thời gian chỉ bảo lẫn nhau, người người đều chỉ có thể tự mình thích ứng với toàn bộ hoàn cảnh, nếu như không, cũng chỉ có thể dần dần bị loại bỏ.
Một ngày làm việc gắt gao, đến buổi tối, cấp trên Vạn Tùng Đào nói muốn mời mọi người đi ăn cơm hát Karaoke. Các đồng nghiệp cũng rất tích cực hưởng ứng, Hứa Huyễn đi theo đám người phía sau im lặng không lên tiếng. Đồng nghiệp Tiểu Dư đối với phản ứng của cô rất khó hiểu, hỏi cô: “Làm sao em một chút cũng không hưng phấn?”
Hứa Huyễn không khỏi hỏi ngược lại cô: “Vậy tại sao chị lại hưng phấn như thế?”
Tiểu Dư không khỏi mắt trợn trắng, “Van em, Vạn Tổng tướng mạo phong thái, danh tiếng năng lực, chỉ bằng người nào nhìn vào cũng đủ để hưng phấn đó!” Núp ở đám người sau, cô không khỏi tôn sùng cùng ca ngợi, nháy mắt ra hiệu, “Nói thật, em một chút cũng không có hứng thú với anh ấy sao?”
Hứa Huyễn sợ bị cô nhìn ra bí mật nhỏ ở đáy lòng, vội vàng đẩy tay của cô ra, lại vuốt tóc rơi trên trán ra sau tai, chậm rãi thanh minh: “Người nào giống như chị, nhìn thấy nam nhân dáng dấp tốt liền chảy nước miếng đi không nổi!”
Cô tự cho là biểu hiện được vô cùng tự nhiên, không muốn Tiểu Dư lại bình tĩnh coi chừng Cô, trên mặt tất cả đều là có thâm ý khác cười.
“Hứa Huyễn, em biết em có một đặc điểm không? Em càng khẩn trương lại càng không muốn làm cho người ta biết là em đang khẩn trương, càng sẽ không nhịn được vuốt vài sợi tóc!” (ý là Hứa tỷ nếu đang nói xạo là sẽ vuốt tóc đó =)) ) Cô hì hì cười xấu xa cũng đi chỉ vào thái dương của Hứa Huyễn, “Em, em là đang coi trọng người ta, coi trọng người ta, là coi trọng người ta đây mà?”
Hứa Huyễn nghe liền nóng người lên , vội vàng chận miệng của cô: “Chị đừng nói hưu nói vượn! Chị mới coi trọng anh ta! Cả nhà chị cũng coi trọng anh ta!”
Các cô đang nháo, chợt nghe phía trước có người hỏi: “Đây là người nào coi trọng người nào, tình thế sao lại kịch liệt như vậy?”
Hứa Huyễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vạn Tùng Đào đang xoay người mỉm cười nhìn về phía các cô.
Cô ngây người một chút.
Hoàn hảo Tiểu Dư cũng không có thật phá, cô dàn xếp trả lời Vạn Tùng Đào: “Vạn Tổng, chúng ta đang nói khi còn bé thích xem phim hoạt hình gì thôi mà! Tôi nói Hứa Huyễn khẳng định thích nhất Đại vương bẩn thỉu, cô ấy lại nói chính tôi mới thích Đại vương bẩn thỉu nhất!”
Các đồng nghiệp tất cả đều cười lên. Vạn Tùng Đào khóe miệng cũng dương lên: “A? Kia Hứa Huyễn, em rốt cuộc thích ai?”
Hứa Huyễn đầu óc tê cứng. Cô thiếu chút nữa đã nói “Anh” , cũng may tia lý trí cuối cùng đã ngăn cô làm ra chuyện mất mặt.
“. . . . . . Hồ Lô Oa!” Cô lúng ta lúng túng trả lời.
Nghe đáp án của cô, không biết tại sao những đồng nghiệp kia cười đến càng thêm vui vẻ. Hứa Huyễn mặt trở nên hồng lại nóng, sau ót toát ra mồ hôi. Cô thẳng ở trong lòng trách cứ mình, tại sao lại khẩn trương như vậy? Cô rất muốn ở trước mặt Vạn Tùng Đào lưu lại ấn tượng tự nhiên hào phóng.
Coi như anh không có nhớ tới cô là người ai, cô cũng muốn cô lại lần nữa có thể ở trước mặt anh lưu lại một ấn tượng mới, mà không phải như bây giờ một bộ dạng khẩn trương đần độn không biết làm sao cho tốt.
Cô đang âm thầm ai oán, bên tai lại nghe được Vạn Tùng Đào giòn tan cười: “Hảo! Lúc sau chúng ta liền cho Hứa Huyễn hát bài Hồ Lô Oa!”
Mọi người tất cả đều reo lên ồn ào cùng trầm trồ khen ngợi, Hứa Huyễn vội vàng khoát tay giùng giằng nói: “Em không biết hát cho lắm. . . . . .”
Vạn Tùng Đào cắt đứt lời cô: “Không quan hệ, anh sẽ giúp em! Anh hát cùng em!”
Mọi người rống càng lợi hại hơn, Hứa Huyễn day day thái dương, “Kia. . . . . . Được rồi!” Cô đối với Vạn Tùng Đào cố trấn định trở lại rồi mỉm cười, “Sợ rằng muốn liên lụy Vạn Tổng thôi!”
Chương 4
Lúc ăn cơm, người hơi nhiều, mọi người tách ra hai bàn ngồi. Vạn Tùng Đào cùng một đám rất có tửu lượng ngồi một bàn, những người khác ngồi một bàn. Hứa Huyễn cùng Tiểu Dư vì tránh rượu núp ở một cái bàn khác, hướng về phía món ăn vùi đầu. Mở tiệc không lâu thì phục vụ viên đưa tới đây một chai Mao Thai, Hứa Huyễn nói: “Chúng tôi không rượu!” Phục vụ viên nói cho cô: “Vị lãnh đạo kia đưa tới, còn giao phó mỗi người đều phải uống!”
Hứa Huyễn cùng Tiểu Dư hai mặt nhìn nhau.
“Vị lãnh đạo mới tới này, nhìn rất nhã nhặn a, không nghĩ tới xuất thủ ác như vậy!” Tiểu Dư cùng Hứa Huyễn kề tai nói nhỏ.
Rượu rót rồi, Hứa huyễn ngẩng đầu, thấy bàn kia đã nhiệt liệt hân hoan, các đồng nghiệp đang từng người mời rượu, Vạn Tùng Đào ngược lại tửu lượng giỏi, nên thường xuyên nâng ly cạn ly, đơn giản mặt lại không đổi sắc tim không nhảy, vẫn mỉm cười thong dong như vậy, thong dong lại lộ ra một hào khí, thật là. . . . . . Mê người không nói được.
Thừa dịp không ai chú ý, Hứa huyễn lúc phục vụ viên đưa tới một ly Bạch Khai Thủy. Cô len lén nâng cốc đổ xuống đất, đem nước rót vào trong ly, sau đó quay đầu lại hỏi Tiểu Dư: “Chị có đổ không?” Tiểu Dư cười hắc hắc, cũng làm theo nâng cốc đổ xuống đất.
Hết thảy làm xong, Hứa huyễn tự nhận thần không biết quỷ không hay. Ngẩng đầu lên hướng một cái khác bàn nhìn sang, Vạn Tùng Đào đang cùng một vị đồng nghiệp chạm cốc, cũng không có chú ý tới bên này.
Cô thả tâm.
Vừa muốn thu hồi tầm mắt, Vạn Tùng Đạo xoay người lại chạm vào ánh mắt của cô. Hứa Huyễn cảm giác được lổ “Ông” lên một tiếng.
Thế nào làm người ta cảm giác giống như rình coi bị phát hiện , thật mất thể diện. . . . . .
Một lát sau Vạn Tùng Đào xách theo cái ly tới mời rượu. Kính qua một ly, có người tìm rượu cấp cho anh, lại phát hiện tất cả chai rượu cũng đã hết. Vạn Tùng Đào không khỏi cười lên: “Không nghĩ tới mọi người hôm nay cao hứng như vậy!”
Có đồng nghiệp phải gọi phục vụ viên tới đem lại một chai rượu, Vạn Tùng Đào ngăn lại nói: “Không cần, mở thêm một chai nữa thì chúng ta uống đến khi nào? Lát nữa còn phải đi ca hát!” Anh nhìn Hứa Huyễn một chút đối với mọi người nói, “Tôi còn phải cùng Hứa huyễn hợp ca Hồ Lô Oa nữa đó!”
Mọi người tất cả đều lớn tiếng cười lên.
Vạn Tùng Đào lắc lư ly rượu trong tay nói: “Như vậy đi, mỗi người một ly, hai bàn chúng ta, cùng nhau làm coi như là kết thúc!” Anh bỗng nhiên lại nhìn về phía Hứa huyễn, “Nữ nhân không nên uống quá nhiều, anh nâng cốc đưa về phía cô, ” Đem rượu của em đưa cho anh một ít!”
Rượu cồn bốc hơi, mọi người đầu óc nóng lên thay đổi không khí cũng là một điều không kiêng kị, không khỏi ở đây ồn ào lên .
Hứa huyễn lại khổ nhưng nói không được, hai tay xoa xoa cái ly, trong lúc nhất thời không biết mình rốt cuộc có nên hay không đưa cho anh.
Cho anh, lập tức sẽ lộ bí mật; không cho anh, mọi người ồn ào lên cỡ nào, sau đó nghĩ một chút thôi sẽ nhìn ra vì sao cô không chịu đưa. . . . . .
Dù sao có cho hay không đều là lộ, Hứa huyễn dứt khoát cắn răng một cái, đem “Rượu” trong ly sang bớt cho vạn Tùng Đào.
Vạn Tùng Đào bưng “Rượu”, nói hai câu, mọi người cùng nhau uống ly cuối.
Chờ anh uống một hơi cạn sạch, Hứa huyễn trong lòng thấp thỏm không dứt. Cô khẩn trương liếc anh, chờ anh phát biểu nghi hoặc.
Nhưng là anh lại chép chép miệng, có thâm ý khác cười nói: “Tối nay Mao Thai này, thật là rượu ngon, uống đều không say!” (nước lã mà say mới hay à nha =)) )
Một nhóm người theo phụ họa: “Cũng không phải là!”
Hứa huyễn lại ngẩn ngơ.
Anh cư nhiên không có phơi bày cô!
Tiểu Dư đẩy đẩy cô, vẻ mặt nghi hoặc, dùng ánh mắt hỏi cô: “Chuyện gì xảy ra?”
Hứa huyễn hoang mang nhìn lại cô: “Trời mới biết!” Lại quay đầu lặng lẽ đi xem vạn Tùng Đào, anh đang cùng người khác nói chuyện.
Giống như là cảm giác được cô đang nhìn anh, anh lập tức không để lại dấu vết cũng xoay đầu lại, gương mặt tự tiếu phi tiếu. (cười như không cười)
Hứa huyễn trong lổ tai lập tức “Ông” một tiếng.
Uống rượu xong phải đi ca hát.
Vạn Tùng Đào quả nhiên chọn 《 Hồ Lô Oa 》 muốn Hứa Huyễn hát. Kia tập nhạc chính là nhạc thiếu nhi, nhi đồng âm vực cao đến nổi người lớn hát theo không kịp, Hứa huyễn nói gì cũng hát không nổi. Cô nhớ tới Bạn Tùng Đào nói qua, nếu là cô hát không được, anh giúp cô hát, lập tức tâm cô dao động, cũng không khách khí, cầm một mic khác kín đáo đưa cho Vạn Tùng Đào.
Vạn Tùng Đào cười lắc đầu một cái, theo âm nhạc tiếng hát liền lên cao. Anh tự động điều hạ xuống vài âm vực, cứ như vậy bất kể hát xong. Chung quanh đồng nghiệp tất cả đều nghiêng trái nghiêng phải cười to không ngừng, một ca khúc đem không khí high cực kì. (high là nguyên tác nha, có nghĩa là đỉnh điểm hay đại loại là vậy)
Các đồng nghiệp nhiệt tình đến cực đại, tranh dành nhau ca hát, ngay cả Tiểu Dư giọng hát đánh hổ thẹn cũng không màng, liên tiếp điểm vài thủ.
Hứa huyễn ngồi ở trong góc, thấy vạn Tùng Đào tựa ở một bên trên ghế sa lon xoa trán.
Cô lặng lẽ đứng dậy ra khỏi căn phòng.
Giữ một phục vụ viên, lên tiếng hỏi gần đây có tiệm tiện lợi nào không, xong Hứa huyễn vội vọt ra KTV.
Chỉ chốc lát, trong tay cô cầm rất nhiều bình Krieg trở lại.
Vào lại phòng, cô đem Krieg đặt ở trên khay trà, hắn cổ họng kêu lên hai tiếng: “Người nào khó chịu…, thử cái này, uống vào giải rượu rồi hát tiếo!” Mọi người đang chơi hing, vừa ca hát vừa uống rượu cũng không kịp, nơi nào còn nhớ được Hứa huyễn cùng nước giải rượu của cô.
Thấy không ai quá mức để ý mình, Hứa huyễn như trút được gánh nặng thở dài ra một hơi, tiện tay một dạng cầm lấy một chai Krieg, đi tới bên cạnh Vạn Tùng Đào ngồi xuống.
“Vạn Tổng, cho anh, uống vào giải rượu, có thể thoải mái hơn một chút!”
Vạn Tùng Đào ngẩng đầu lên nhìn cô một chút.
Hứa huyễn vốn cho là anh say, nhưng là giờ phút này nhìn đáy mắt trong trẻo của anh, không khỏi lại có điểm mê hoặc, tay cầm Krieg cũng không muốn rút lại.
Anh ngăn lại động tác muốn té ra phía sau của cô, nhìn cô cười một tiếng, nhận lấy trong chai Krieg trong tay cô, mở nắp, ngửa đầu uống vào.
“Cám ơn!” Anh đối với cô lắc lư chai không trong tay, mỉm cười nói.
Nụ cười này cùng nụ cười đêm đó anh nói cám ơn giống nhau như đúc, Hứa huyễn thiếu chút nữa không nhịn được hỏi anh: Anh còn nhớ tôi không?
Nhưng là cuối cùng, cô vẫn là nuốt xuống câu nói kia. Bởi vì cô phát hiện khi ở đáy mắt anh, không có dâng lên những tia như gặp những người từng quen biết.
Cô dễ dàng nhận ra anh như vậy, vẫn nhớ mãi không quên; nhưng anh lại một chút xíu cũng không nhận ra. Chuyện này thực để cho Hứa Huyễn có chút ưu thương.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian